vào nếu thiệt đừng trách em. Cả hai cứ đan xen, môi tôi cũng dần tìm xuống dưới, cái lưỡi tách dần những khép nép đầu tiên tiến vào cứ địa. Em quặn mình sung sướng theo từng đường lưỡi, từng cái mút. Em rên lên từng hồi, rồi em cũng ra. Sau khi nằm nghỉ ngơi một lúc, em cũng chăm sóc cho thằng bé của tôi, nhưng có vẻ tôi lại vội vàng hơn, chỉ vài đường lưỡi của em thôi cũng làm tôi như bùng nổ. Đặt em nằm xuống, tôi giương khẩu pháo cao xạ, hướng về phía hang để nhắm bắn. Từng cú xâm nhập,